CON GÁI CỦA ĐẠI TÁ
Phan_7
“Bé trai mà, có đứa nào không nghịch ngợm đâu, em không cần phải lo lắng.”
“Haha, việc này quả thật rất đúng.”
Hai vợ chồng Lưu Minh Tuấn không ăn trưa ở đây nên đi. Đợi đến khi trong nhà chỉ còn có hai vợ chồng họ, Trần Mai mới bắt đầu dọn dẹp phòng, ở một bên Hướng Khai Hoa ngồi trên ghế đọc báo.
“Khai Hoa, anh nói muốn để em và Vi Vi tới ở trong quân đội, vậy lúc nào thì đến đây, em sẽ tính toán cẩn thận.”
Hướng Khai Hoa ngẩng đầu nhìn vợ, “Nhanh thôi, chờ anh sắp sếp xong xuôi bên này, sẽ phát điện báo cho em, ở bên kia em làm hết học kỳ này thì xin nghỉ đi, ở bên này anh sẽ an bài tìm trường học mới cho em.”
Nhiều năm như vậy, hai vợ chồng Trần Mai và Hướng Khai Hoa gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đã sớm mong đợi ngày có thể được ở trong quân đội này, trong lòng tất nhiên là vui mừng, Trần Mai trải ga giường xong, cười nói: “Cũng tốt, hiện tại Vi Vi cũng lớn rồi, đừng xem tuổi con còn nhỏ, nhìn con mình thật sự rất giống ông cụ non, làm cho mọi người đều yêu thích nó. Đợi con chúng ta đến đây rồi, anh hãy xem nó thật kỹ nhé.”
Trong lòng Hướng Khai Hoa cũng vui mừng, hiện tại vợ và con có thể ở cạnh bên để anh chăm sóc, anh còn có gì không yên lòng nữa!
Trần Mai nán lại Bắc Kinh nữa tháng mới về nhà, lúc trước đi gấp cô chưa kịp thông báo cho trường học, cũng may sau đó ba cô đã đến trường học xin nghỉ cho cô, vừa về đến nhà Trần Mai liền bắt tay vào việc chuẩn bị cho cuộc sống sau này ở quân đội.
Hướng Vi nghe mẹ nói sẽ đến Bắc Kinh sống, trong lòng rất vui mừng, chỉ là không bỏ được ông ngoại, bà ngoại, nên rất khổ não.
Tháng năm là sinh nhật năm tuổi của Hướng Vi, Trần Mai không dắt con gái đi Bắc Kinh, chỉ là lần này tuy Hướng Khai Hoa không có về nhà, nhưng lại gởi về cho con gái một bộ quần áo.
Ngày ngày trên mặt Trần Mai đều mang theo nụ cười, cũng rất ra sức làm việc, lãnh đạo và đồng nghiệp trong trường học nghe nói Trần Mai sẽ đi Bắc Kinh sống trong quân đội, cũng hướng cô bày tỏ chúc mừng.
Trung tuần tháng bảy, Trần Mai nhận được điện báo của Hướng Khai Hoa, nói là tất cả đã được an bài thỏa đáng, hai mẹ con có thể đến Bắc Kinh. Trần Đức Cương thấy con gái và cháu gái đều phải đi, mặc dù vui mừng vì rốt cục thì cả nhà con gái cũng có thể được đoàn tụ, nhưng trong lòng vẫn có chút không chịu được, nhất là Vi Vi, nuôi nó từ nhỏ đến lớn như thế này, mặc dù không phải là cháu ruột, nhưng trong lòng Trần Đức Cương thì đứa cháu ngoại này còn quan trọng hơn cả mấy đứa cháu khác.
Trước khi đi, Hướng Vi ôm cổ ông ngoại, đầu nhỏ không ngừng cọ: “Ông ngoại, Vi Vi sẽ thường về nhà thăm ông ngoại, ông ngoại hãy chăm sóc thân thể thật tốt. Vi Vi sẽ rất nhớ ông ngoại, Vi Vi thích ông ngoại nhất.”
Trần Đức Cương vỗ vỗ lưng cháu gái, “Vi Vi, đi Bắc Kinh rồi thì sau này cần phải thường xuyên về nhà thăm ông ngoại nha.”
“Dạ, con biết rồi. tạm biệt ông ngoại, tạm biệt bà ngoại, tạm biệt chú út, mợ út, hẹn gặp lại. A Lượng, A Khuê hai em không nên nghịch ngợm nữa, không được chọc ông, bà ngoại tức giận, nếu không khi chị Vi Vi về nhà sẽ không mua kẹo cho các em ăn.”
Trước đó vài ngày, Trần Mai đã gói đống đồ đạc trong nhà nhờ em trai khi đi chở hàng thì nhân tiện mang lên Bắc Kinh luôn, nên hôm nay cô chỉ xách theo cái túi, nắm tay dắt Hướng Vi đi là được.
Chu Hữu Thục lau khô nước mắt, thấy con gái dắt cháu gái đi xa, mới nói: “Cũng tốt, về sau nhà tụi nó sẽ không phải tách nhau ra xa như vậy nữa.”
Hướng Khai Hoa tự mình đến trạm xe lửa đón vợ con, Hướng Vi mặc cái váy ba mua cho, trên đầu có hai cái bím tóc sừng dê, một đôi mắt to nhấp nháy nhìn khắp nơi, “A, mẹ, ba ở bên kia.”
Hướng Vi nắm tay mẹ dùng sức đi về phía trước, trong miệng hô to: “Ba, Ba……..”
Hướng Khai Hoa cũng nhìn thấy hai mẹ con bọn họ, sải bước tiến lên nhận lấy túi hành lý trong tay vợ mình đưa cho cảnh vệ, nhanh tay ôm lấy con gái Hướng Vi, “Vi Vi cũng đã lớn như vậy, để ba nhìn kỹ con xem nào.”
Trần Mai cười nói: “Tốt rồi, nơi này người tới người đi về nhà lại nói.”
Ở trên xe Hướng Vi không ngừng kêu ba, cha con hai người toe toét cười, Trần Mai nhìn cũng không nhịn được muốn cười.
Xe dừng ở một cái sân lớn, Hướng Vi xuống xe, nhìn tòa nhà cao năm tầng Tiểu Lâu. Hướng Khai Hoa nhìn Trần Mai nói: “Nhà chúng ta ở lầu ba, đi thôi.”
Bên trong Tiểu Lâu còn có người thân của các đồng chí khác, bởi vì mọi người đã sớm được chồng mình thông báo sẽ có người thân của đồ chí khác đến, nên tất nhiên biết Trần Mai là người nào, tất cả đi ra chào hỏi, thậm chí còn giúp đỡ Trần Mai sắp xếp nhà cửa.
Lộn xộn rối bời không bao lâu thì đã dọn dẹp nhà cửa xong, con người Trần Mai cũng thân thiện, ở chung với mọi người mấy ngày liền thân quen. Lý Hoan giống Trần Mai cũng được sống trong quân đội, chỉ là hai nhà không ở cùng một cái sân.
Trần Mai dọn dẹp xong nhà cửa, thì dắt theo con gái đến nhà của Lý Hoan, đúng lúc Lý Hoan ở nhà, thấy con gái nuôi, trong lòng cô rất vui vẻ, Lý Hoan cười nói: “Chị dâu, dáng dấp của Vi Vi thật đáng yêu, nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, về sau lớn lên nhất định là một mỹ nữ. Ai nha nha, tại sao lúc đầu em không bắt con dâu cho Lưu Khải nhà em a……….. ngược lại không biết tiện nghi cho thằng nhãi nào a.”
Trần Mai thấy bộ dạng này của Lý Hoan thì bật cười một tiếng, “Em đó, chị thấy là em muốn có con gái đến phát điên rồi, được, để phần cho Lưu Khải nhà em vậy, sau này không để cho người hâm mộ dụ dỗ con gái, để cho em bắt cô con dâu vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo về nhà.”
Lý Hoan cũng không nói chuyện này nữa, cười nói: “Chị dâu, hôm nay ăn cơm ở nhà em đi, buổi trưa Minh Tuấn không về nhà, buổi trưa anh Hướng có về nhà không?”
Trần Mai cười nói: “Buổi trưa hôm nay Khai Hoa cũng không về nhà. Em kêu chị ở lại……. chị cũng không từ chối, hôm nay hai mẹ con tụi chị thật đúng là muốn ăn cơm ở nhà em đấy.”
Hướng Vi nhìn bốn phía, nói: “Mẹ nuôi, sao con không thấy anh Lưu Khải vậy?”
Lý Hoan cười nói: “Không biết lúc này anh trai Lưu Khải của con đã đi chơi với ai rồi, con đợi một chút. Ở đại viện này có mấy bé trai bằng tuổi anh con, mấy đứa nhỏ ngày ngày đi chơi, mẹ cũng không quản được anh con nữa.”
Hướng Vi ồ một tiếng, gật đầu một cái, ngồi ở một bên nhìn những bài thi bày lung tung ở trên bàn của Lưu Khải, Hướng Vi đưa tay lấy tới nhìn.
Lý Hoan nhìn Trần Mai cười nói: “Chị dâu, chuyện công việc của chị em đã thu xếp xong, mấy ngày nữa em sẽ mang tài liêu qua cho chị.”
Trần Mai kinh ngạc, “Thật sao? thật là cám ơn em.”
“Hai nhà chúng ta còn nói cảm ơn làm gì, vừa lúc nhà em có người thân làm trong bộ giáo dục, lấy những thứ đó sẽ nhanh thôi.”
Đến buổi trưa thì Lưu Khải về nhà, đầu đầy mồ hôi về đến nhà liền cầm ly nước trà ra sức uống, chờ đến khi nó uống hết nước mới nhìn thấy một em bé gái ngồi trước mặt mình, Lưu khải cau mày, như thế nào nhìn thật quenắt nha!
Tuy là đã qua nhiều năm không gặp, nhưng Hướng Vi vẫn còn có ấn tượng với Lưu Khải, Lưu khải cao hơn không ít, khuôn mặt mập mạp bánh bao khi còn bé cũng biến mất, nhìn không còn đáng yêu như khi còn bé nữa.
Lưu Khải hướng vào nhà hô: “Mẹ, con đã về.”
“Con trai, đi lấy cho em Vi Vi một chút đồ ăn, không phải con suốt ngày lẩm bẩm nhớ em Vi Vi sao.”
Lưu Khải trợn to hai mắt, một ngón tay chỉ vào Hướng Vi, “Em là em Vi Vi?”
Hướng Vi gật đầu một cái, “Anh Lưu Khải………”
Lưu Khải kéo miệng cười, “Em Vi Vi, em chờ chút, anh đi lấy kẹo cho em.” Nói xong vội vàng chạy về phòng của mình rồi kéo theo một chuỗi âm thanh.
Ở bên ngoài Hướng Vi nghe được trong lòng không khỏi run lên, chuyện này……….. tìm một viên kẹo phải lục tung cả phòng giống như đang phá hủy phòng vậy sao?
Chẳng những Lưu Khải cầm ra mấy viên kẹo, còn ly mấy món đồ chơi mấy năm nay của mình ra, “Em Vi Vi, cho em mấy thứ này để chơi.”
Hướng Vi nhìn trước mắt nào là súng đồ chơi, xe, xe tăng, không khỏi co giật khóe miệng………..
Lý Hoan cười nói: “Con trai, Vi Vi là em gái, em gái thích chơi búp bê nha, tại sao con lại mang mấy thứ này ra đây.”
Lưu Khải cau mày, không biết làm sao nhìn mọi người.
Hướng Vi đi tới bên cạnh Lưu Khải, “Cảm ơn anh trai………..” Nếu nói mới bắt đầu Hướng Vi gọi Lưu Khải là anh trong lòng cô còn có chút vướng mắc, hiện tại ngược lại là cô cam tâm tình nguyện, có một anh trai dường như cũng không tệ!
Ăn cơm trưa xong, hai đứa bé đùa giỡn một hồi, Lưu Khải nhìn bên ngoài, lặng lẽ nói với Hướng vi: “Em gái, có muốn ra ngoài chơi hay không.”
Hướng Vi nghĩ đến việc nó thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, trong lòng rõ ràng là nó rất muốn đi chơi, lại nói là dắt cô đi. Chỉ là ở nhà ngồi ngốc không nói chuyện, thì đi ra ngoài chơi cũng không tồi. Hướng Vi nghĩ như vậy, gật đầu một cái.
Lưu Khải cười tươi như hoa, nắm tay Hướng Vi, ói với mẹ mình: “Mẹ, con và em Vi Vi đi chơi đây.” Nói xong cũng không đợi mẹ nói đồng ý, liền nắm tay Hướng Vi đông đông chạy.
Xin chào mọi người! Tớ đã quay lại với các tình yêu rồi đây! chụt chụt! have fun nhé
Chương 15
Lưu Khải nắm tay em gái, lấy tiền từ trong túi ra, “Vi Vi, chúng ta đi mua kem ăn, em đừng có nói với mẹ nha, mẹ không cho phép anh ăn đâu.”
Hướng Vi cười cười, “Anh à, mẹ nuôi nói đừng ăn thì chúng ta đừng ăn.”
Lưu Khải sờ đầu nói, “Vi Vi, nó ăn ngon lắm, rất ngọt, anh sẽ mua cho em một cái, chắc chắn sẽ mua cho em mà.”
Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, ý của cô không phải thế này! Thôi, ăn cũng không chết!
Hướng Vi không thích đồ ăn vặt, mặc kệ là kiếp trước hay hiện tại, cô thích nhất là nấu cơm, kiếp trước cho dù trong nhà chỉ có một mình cô thì thỉnh thoảng cô vẫn sẽ làm nhiều món ăn ngon để tự chiêu đãi chính mình.
Lưu Khải nắm tay Vi Vi đi đến quầy bán tạp hóa, mua hai cây kem, đưa cho Hướng Vi một cây. Hướng Vi cầm cây kem trong tay, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng là lột giấy gói, bỏ vào miệng nhấm nháp một miếng, rõ ràng ngoài sự ngọt ngấy đến ngán thì không có gì đáng gọi là kem cả, nhưng ăn vào trong miệng lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp………..
Mặt trời lên cao, Lưu Khải nắm tay Hướng Vi ra khỏi cửa chính, cảnh vệ canh cổng đứng nghiêm, mắt cũng không chớp, Lưu Khải nói nhỏ với Hướng Vi: “Vi Vi, ở đây có một nhà kho, bên trong chơi rất đã, em có muốn đi hay không?”
Hướng Vi lắc đầu, “Anh ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Lưu Khải rõ ràng không muốn, “Vi Vi, thật sự chơi rất vui đó. Anh không lừa em đâu, rất nhiều trẻ con đều chơi ở đây.”
Lưu Khải và Hướng Vi giương mắt nhìn cánh cổng lớn…………
“Lưu Khải…………. Tiểu quỷ nhát gan, mày nghĩ là chạy đến đây thì tao không tìm được mày sao? Hừ, đi……….. để coi lần này ai là con chó con.” Một bé trai khoảng tám tuổi nhìn Lưu Khải tức giận nói.
Lưu Khải hừ lạnh, “Bại tướng dưới tay, tao mới không thèm nhìn mày.”
“Đi, đánh tiếp một trận, hôm nay không thể không đánh bại mày, mày không nhìn xem đây là nơi nào sao, dám khiêu chiến với tụi tao!.” Thằng nhóc kia đi tới nắm lấy áo của Lưu Khải, định áp tải nó đi.
Hướng Vi cau mày, chuyện này……. Đến cuối cùng là chuyện gì a, mấy đứa nhỏ ở đại viện mà cũng tranh cường háo thắng vậy sao?.
“Đi thì đi, Trịnh Vũ, mày nghĩ tao sợ mày sao, xem lần này tao đánh ngã mày thế nào.” Lưu Khải lớn tiếng nói.
Hướng Vi không tán thành những chuyện đánh đấm nhau thế này, “Anh à, chúng ta về nhà thôi.”
Thằng bé được gọi là Trịnh Vũ nhìn Hướng Vi một cái, “Ở đâu xuất hiện một con nhóc, cút……”
Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, chuyện này………… Đây là đứa bé mà nhà nào không chịu dạy dỗ a! Cặp mắt Hướng Vi nhìn chằm chằm nó, “Ở đâu xuất hiện một thằng nhóc ở đây nói bậy vậy.”
Trịnh Vũ siết nắm đấm, “Mày dám mắng tao.”
Hướng Vi liếc mắt xem thường, “Tôi mắng ai? Mắng anh sao, tự mình tới đây kêu gào uy hiếp còn mắng ai!”
Trịnh Vũ tức giận giơ tay lên muốn đánh người, “Mày dám đánh em gái tao, tao sẽ đánh mày.” Lưu Khải nắm chặt quả đấm tiến lên đấm Trịnh Vũ một cái.
Hai bé trai đánh nhau ở trước cửa đại viện, vậy mà cảnh vệ canh cổng vẫn đứng nghiêm, tựa như không thấy, mắt vẫn nhìn về phía trước, Hướng Vi tức giận, đành phải kiếm cơ hội mạnh mẽ ngắt Trịnh Vũ mấy cái…………
Cuối cùng Trịnh Vũ cũng thua, nhưng Lưu Khải thắng cũng không dễ dàng gì, hai đứa nhỏ thở hổn hển căm tức nhìn đối phương
Lúc này từ phía sau có một đám bé trai đang đến đây, dẫn đầu là một thằng nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi, còn lại là mấy đứa bảy tám tuổi, Lưu Khải nhìn thấy người đi tới, lập tức mặt biến sắc, nói với Hướng Vi: “Em à, em về nhà trước đi, đi nhanh lên.”
Hướng Vi lắc đầu, thả tay nói: “Em về nhà được sao?” Nói xong còn giương cằm lên ý nhìn đằng trước.
Lúc này Trịnh Vũ thấy đồng minh đến, nên kiềm hãm lại sự thảm hại lúc trước, “Hừ, Lưu Khải, có giỏi thì đừng chạy, cả mày nữa, con nhóc dám đánh tao.”
"Trịnh Vũ. . . . . ."
Trịnh Vũ nghe câu nói của người đến, lập tức chạy tới, “Anh Thần, phải dạy cho thằng nhóc Lưu Khải này một bài học, xem nó còn dám ngang ngược nữa không”
Hướng Vi trừng mắt nhìn, trước kia cô từng nghe nói con cái các binh sĩ đều thường bí mật kéo bè kết phái, còn có cả một đoàn thể nhỏ, cô còn không tin, nhưng hôm nay cô đúng là không thể không tin nha!
Bé trai được Trịnh Vũ gọi là anh Thần liếc mắt nhìn về phía bọn họ, không lên tiếng. Hướng Vi nhàm chán liếc mắt nhìn trời xanh, Lưu Khải nắm thật chặt tay em gái, cặp mắt chớp cũng không chớp nhìn đối thủ. Bé trai anh Thần rất nhanh thu hồi tầm mắt, nói với Trịnh Vũ: “Đã là bại tướng của người ta, thì phải tuân thủ lời hứa, mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng là những đứa trẻ của đoàn 38.”
Cậu bé trai đó đi tới phía Lưu Khải, “Cậu được thông qua.” Nói xong còn nhìn Hướng Vi một cái.
Lưu Khải hừ một tiếng, đứng che trước mặt Hướng vi, ”Chu Thần Dật, đây là ước định giữa chúng ta, không liên quan tới em ấy. Ba em Vi Vi là đoàn trưởng của chúng ta, anh tốt nhất nên nhớ điều này!”
Hướng Vi phát hiện cách nói chuyện của những đứa bé này thật sự là………. Đây giống cách nói chuyện đơn thuần của con nít sao? Quân đội này đúng là một phường nhuộm, rất không thể tưởng tượng nổi!
Chu Thần Dật ồ một tiếng, im lặng, rồi nói với Hướng Vi: “Ba anh là ủy viên chính trị.”
Hướng Vi không nói gì, chỉ cười gật đầu chào, đứa trẻ ở quân đội………. trong lòng Hướng Vi âm thầm ghi nhớ, về sau nhất định tránh càng xa càng tốt, phải tránh xa những em bé không bình thường này!
“Được rồi, sau này mọi người đều là người nhà…….” Chu Thần Dật nói xong vỗ vỗ bả vai Lưu Khải liền đi, những đứa trẻ kia thấy thế cũng đi theo.
Lưu Khải cười vui vẻ nói, “Em gái, chúng ta về nhà thôi.”
Hướng Vi hừ lạnh, “Dáng vẻ anh thế này, về nhà mẹ nuôi không mắng anh mới là lạ!”
Hai người về nhà, quả nhiên Lưu Khải bị mẹ nó mắng một trận dữ dội, may là có Trần Mai ở bên cạnh thuyết phục nên nó mới không bị đánh.
Trần Mai dắt Hướng Vi từ biệt về nhà mình, bởi vì chuyện hôm nay, trong lòng Hướng Vi rất khó chịu, cô rất ghét mấy đứa nhỏ kết bè kết phái ở đây, nhưng mà lại không thể làm gì.
Buối tối sau khi Hướng Khai Hoa kết thúc huấn luyện về nhà, thì ôm con gái Hướng Vi hôn mạnh mẽ, nhìn Trần Mai cười nói: “Hôm nay ủy viên Chu nói với anh sẽ có buổi họp mặt vào ngày mai, em thấy thế nào?”
Trần Mai cười nói: “Được lắm, vậy chúng ta sẽ ăn ở nhà hay ăn ở đó vậy anh?”
Hướng Khai Hoa: ”Đến chỗ đó em, anh nói nhà chúng mình quá lộn xộn còn chưa thu xếp xong.”
“Khi nào đi?”
“Tối mai, em nhớ chuẩn bị nhé.”
Trong lòng Hướng Vi vô cùng buồn bực, thật bối rối a, đến lúc đó chắc lúng túng lắm. Cả đêm Hướng Vi không được ngủ ngon giấc, nằm mơ cũng thấy đứa bé họ Chu kia đuổi giết mình.
Hướng Vi tuy là vạn lần không muốn đi, nhưng vẫn phải theo ba mẹ đến nhà họ Chu.
“Ối chà, chị Mai, đến đây, mời ngồi.” Diệp Hân thấy vợ của Hướng Khai Hoa đến, lập tức chào hỏi, “Ôi, đứa bé thật là xinh đẹp, chị Hướng thật có phúc lớn, nhìn bộ dáng kia xem, đúng là rất đẹp mà.”
Trong nhà còn có những người khác, mấy người đàn ông đang ở một căn phòng khác nói đùa, phụ nữ thì nói chuyện của họ. Hướng Vi vẫn rất thấp thỏm, thấy Chu Thần Dật chỉ coi cô như người qua đường Giáp, thì trong lòng Hướng Vi mới buông lỏng xuống, như vậy là tốt, như vậy là tốt rồi………. Không cần chú ý đến cô, cứ coi cô như hạt đậu là được rồi.
Hướng Vi ngồi xuống không bao lâu thì phát hiện cô đã bị những đứa bé khác cô lập rồi, trong nhà ngoài Chu Thần Dật ra còn có một bé trai nữa, nghe Chu Thần Dật gọi nó bằng anh, cũng không biết có phải anh em ruột hay không, nhưng nhìn thì không giống. Trong nhà còn có bốn bé gái nhỏ, bé gái lớn nhất thì khoảng mười mấy tuổi, ba đứa bé khác thì khoảng tám chín tuổi, xem ra có cô là nhỏ nhất, nhìn mấy bé gái ăn mặc tốt hơn so với cô nhiều, mặc đồ thật đẹp, mấy bé gái vẫn vây xung quanh hai bé trai, lập tức Hướng Vi liền minh bạch, hóa ra là như vậy a…………. Cô lập thì cô lập, ai sợ ai chứ!
Hướng Vi biết muốn cho người trong quân khu tiếp nhận mình, thì cô nhất định phải tạo lập quan hệ với mấy người dì này, mặc dù Hướng Vi còn nhỏ, nhưng miệng cũng rất khéo, dì ơi dì à không bao lâu đã dụ được mấy vị phu nhân cười ha hả, họ còn nói rất hâm mộ vì Trần Mai đã một đứa con rất tốt.
Lúc ăn cơm tối, con nít được xếp ngồi chung một chỗ, Hướng Vi phát hiện cô không biết nên ngồi ở đâu, mấy bé gái không muốn nói chuyện với cô.
Bé trai lớn tuổi nhất cuời nhe ra hai hàm răng trắng, vẫy tay với Hướng Vi, “Em gái nhỏ, em hãy ngồi bên cạnh anh nè.”
Hướng Vi giả đò ngây ngô đến ngồi bên cạnh nó, “Cảm ơn anh.”
Cậu con trai kia cười nói: “Anh tên là Diệp Hạo Triết, em cứ gọi anh là anh Diệp đi.”
Mấy đứa bé gái thấy anh Diệp nói chuyện với đứa nhỏ kia, thì trong lòng không thoải mái, cũng ồn ào lộn xộn nói chuyện với Diệp Hạo Triết, trong lòng Hướng Vi thầm than tại sao những đứa nhỏ này lại coi cô là kẻ thù vậy chứ, cô mới chỉ có năm tuổi mà thôi, thật là còn phiền hơn cả lũ vịt nữa.
Hướng Vi liếc mắt nhìn trời xanh, khẽ chuyển ánh mắt, thì thấy Chu Thần Dật đang nhìn mình, Hướng Vi chu mỏ, nghiêng đầu qua một bên, thật là kiêu ngạo, cô mới không thèm nhìn nó!
Chu Thần Dật híp ánh mắt lại, nói với Hạo Triết: “Anh hạo Triết, chúng ta ăn cơm đi.”
Hướng Vi ăn cơm mà bực bội vô cùng, nguyên nhân không với tới, Hướng Vi còn nhỏ, mấy món ăn ở xa với không tới, chỉ có thể chọn ăn mấy món ở trước mặt, Diệp Hạo Triết thấy cô với không tới, thì gắp thức ăn cho cô, nên cô lập tức bị mấy ánh mắt giết người của mấy vị tiểu thư kia bắn chết!
Hướng Vi thật sự rất muốn mắng chửi người, đúng là mấy đứa bé tồi, đơn thuần cái bíp!
Hướng Vi đành phải bực bội dùng cơm.
“Ha ha…….. Vi Vi à, ăn từ từ, không ai giành với em đâu.” Lý Hân Di che miệng cười, nghĩ thầm đúng là xuất thân từ nông thôn, dù thế nào cũng không so được với chính mình, nhìn cái bộ đồ giản dị mà nó mặc tới đây đi? Rồi còn nói tiếng phổ thông vùng Đông Bắc nữa chứ, thật khiến người nghe khó chịu mà!
Hướng Vi làm bộ như không biết, lấy khăn tay của mình ra lau miệng, “Em ăn no rồi.”
“Ha Ha…………….. Hướng Vi, em thật là thú vị mà.” Lý hân Di cười nói.
Từ sớm Hướng Vi đã nhìn ra, ở trong đám bé gái này, thì bé gái mặc cái đầm màu đỏ chói, tên gì ta………. A, đúng rồi, Lý Hân Di, chính là em bé thủ lĩnh. Thôi, về sau mình lẩn tránh mấy đứa này là được, không gặp là được rồi, có câu nói “không cùng quan điểm, khó nói chuyện”, người ta không thích cô, cô cần gì phải nồng nhiệt yêu thích họ.
Lý Hân Di thấy khuôn mặt Hướng Vi ngốc nghếch, trong lòng thầm mắng ngu xuẩn, sau đó thì không trêu chọc Hướng Vi nữa, đi tìm mấy anh trai nói chuyện mới tốt.
Hướng Vi ăn xong cơm tối, dọn bát đũa của mình bỏ vào phòng bếp, ngồi yên trên ghế xem tivi.
Lý Hân Di nhìn Hướng Vi, không biết là cố ý hay vô tình nói: “Vịt con xấu xí đúng là vịt con xấu xí, đến đây, chúng ta ăn……”
Chu Thần Dật liếc mắt nhìn Hướng Vi, rồi liếc Lý Hân Di, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải hôm nay chính mắt mình nhìn thấy, thì hiện tại đã bị con bé kia làm cho hồ đồ rồi. Chu Thần Dật híp híp ánh mắt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chương 16
Nơi làm việc của Trần Mai cách nhà khá xa, hơn nữa Hướng Vi vẫn còn nhỏ, Hướng Khai Hoa lại bận, không có ai chăm sóc con, nên hai vợ chồng trực tiếp đưa Hướng Vi đến nhà trẻ Triêu Dương, cách đại viện không xa, để học. Ở Triêu Dương có nhà trẻ, tiểu học, trung học, cho đến cấp hai trung học cũng có, thực chất mục đích xây dựng ban đầu của nó là để cho con c cán bộ trong quân đội đi học.
Hướng vi rất không nguyện ý, ở trường này không chỉ có mấy đứa nhỏ ở đại viện, còn có mấy em bé ở khu vực xung quanh đến học nữa, vì vậy ở trong trường chia ra mấy phái lớn, mấy đứa nhỏ ở đại viện thì khinh thường mấy đứa bé ở bên ngoài, mấy đứa bé ở bên ngoài cũng không khá hơn mấy đứa nhỏ đại viện bao nhiêu, hơn nữa bởi vì mấy lí do khôi hài mà hai bên không ngừng đánh phá lẫn nhau.
Hướng Vi ở lớp lá, trong lớp cũng có mấy đứa bé đại viện, ngày thường Hướng Vi không cảm ơn người nào, nhưng cũng sẽ không chế nhạo người ta. Đều chỉ là mấy đứa nhỏ năm, sáu tuổi, khó tránh có chút nhiều chuyện, Hướng Vi tự nói với mình, quản mình tốt là được, không cần quan tâm chuyện của người khác, dù sao cũng chỉ học ở đây một năm, sang năm lên tiểu học nhất định sẽ không đi học ở chỗ này!
Lưu Khải đã học lớp hai rồi, hết giờ học nó sẽ chạy đến vườn trẻ tìm Hướng Vi chơi, hơn nữa còn cảnh cáo xung quanh không ai được ăn hiếp em gái của nó, nếu không nó sẽ đánh cho mông người đó nở hoa luôn. Trong lòng Hướng Vi tức muốn chết nhưng trên mặt vẫn phải cười híp mắt nhận ý tốt của Lưu Khải, chờ sau khi Lưu Khải đi, Hướng Vi phát hiện cô lại bị cô lập rồi, trừ mấy đứa nhỏ ở đại viện còn có thể chơi với cô một lát, thì mấy đứa bé khác đều không nói chuyện với cô, Hướng Vi đầu hàng, bây giờ có thể làm gì sao! Ai………. Nhức đầu quá!
Triêu Dương không được tính là trường học tốt nhất, nhưng thành phần học sinh thì lại rất đặc biệt, ở đây còn có một bộ phận mấy em nhỏ là con em của các gia đình quan chức lớn, người giàu có, mấy đứa trẻ đó còn không thèm nhìn mấy đứa bé ở đại viện, huống chi là mấy em bé nhà bình thường!
Loại hoàn cảnh này khiến Hướng Vi rất không thoải mái, ngày ngày cô đều xoè tay ra đếm xem còn bao lâu thì cô được sáu tuổi, mặc dù quy định của nhà nước là em bé đủ bảy tuổi mới được học tiểu học, nhưng nếu cô học trong trường của mẹ thì chắc là có thể đi.
Tan học, Hướng Vi vác cặp xách nhỏ của mình, đến tiểu học chờ Lưu Khải. Lớp của Lưu Khải là lớp 2/1, là phòng cuối cùng ở lầu một, Hướng Vi vác cặp đứng chờ trước cửa lớp, mở to mắt nhìn chung quanh.
Hiện tại vẫn còn chưa tan học, Hướng Vi nhàm chán liếc mắt, giáo viên coi cô như hạt đậu, để cô đứng thoải mái trước cửa.
Không bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, mấy đứa nhỏ xông ra ngoài như lốc xoáy, Hướng Vi thầm than cũng may cô không đứng giữa cửa lớn.
“Vi Vi…………..”
“Anh hai…….” Hướng Vi hớn hở nhìn Lưu Khải.
Lưu Khải cầm lấy cái cặp của Hướng Vi, nắm tay Hướng Vi, “Vi Vi, chúng ta về nhà thôi”
Hướng Vi gật đầu cười, lộ ra hàm răng trắng mịn.
“Lưu Khải………..”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian